Giấc mơ

207 lượt xem 1 Tháng Mười Một, 2018

GIẤC MƠ

  • Khuya rồi, ngủ đi con!

Nghe tiếng bà Hạnh từ bên ngoài vọng vào phòng, Hương vội lau giọt nước mắt đang lăn dài trên gò má, vừa hãm lại tiếng nấc, vừa trả lời mẹ bằng giọng khản đặc:

  • Dạ, con đi ngủ liền… Bố mẹ cũng đi ngủ đi, mai bố mẹ còn phải đi làm sớm nữa mà.
  • Ừ. Bố mẹ đi ngủ đây. Con ngủ ngon!

Chưa kịp trả lời bố mẹ, Hương đã vội tắt đèn, với tay lấy tấm chăn che phủ kín đầu như che để che đi sự yếu đuối, che đi  những tiếng nấc nghẹn ngào. Ông Phúc đang nằm trên chiếc võng đã qua bao đời sử dụng, lỗ chỗ những miếng vá thô kệch, bỗng lặng lẽ đứng dậy, đến bên bộ bàn ghế đã cũ kỹ. Cầm tách trà trên tay, ông uống một ngụm mà chẳng hề hay biết đến mùi vị nhạt nhẽo của tách trà nguội lạnh pha từ sáng sớm. Dưới ánh đèn bàn thờ leo lét, dáng người khắc khổ cùng đôi mắt mệt mỏi của ông lại càng nhạt nhòa. Bà Hạnh cũng lặng lẽ dựa đầu vào cây cột bên cạnh chiếc giường ngủ ọp ẹp, mắt đẫm lệ ngước nhìn lên bàn thờ gia đình, nhìn lên Thánh Giá, nghĩ về bà, về con gái bà. Càng nghĩ bà càng thấy đau, nước mắt cứ tuôn trào không lời xin phép. Đêm đồng quê, cả không gian chìm trong cõi lặng, đâu đó nghe thoang thoảng âm thanh của lũ côn trùng, duy chỉ có tiếng nấc của Hương, tiếng thở dài của hai ông bà là nghe rõ mồn một giữa cái đêm khuya thanh tịch miền thôn dã…  

***

  • Alô! Hương à? Con vẫn khỏe chứ?- Tiếng bà Hạnh vui vẻ.

Đầu dây bên kia giọng nói cũng không kém phần hớn hở:

  • Dạ, con Hương đây. Con khỏe lắm. Bố mẹ và các em vẫn khỏe chứ? Con nhớ nhà lắm. Con…
  • Chết nhá! Đi tu mà cứ bảo nhớ nhà là không được đâu nhá. Nhớ Chúa, nhớ Mẹ, nhớ chị em trong đó không hết mà còn đòi nhớ nhà… Mọi người ở nhà cũng khỏe lắm, các em nhắc con suốt. Ai cũng gửi lời hỏi thăm con, bảo con ráng tu cho trọn. Cố gắng lên nha con!
  • Dạ, con biết rồi. Con sẽ cố gắng trông cậy vào Chúa hết sức, còn Ngài gọi con nhưng có gọi con hay không thì con không biết đâu nha mẹ.- Hương cười tinh nghịch.- Mẹ cho con gửi lời hỏi thăm đến mọi người nha.
  • Ừ, mẹ biết rồi… Thế con còn tiền không để mẹ bán mấy con gà rồi gửi tiền cho chứ gà dạo này được giá lắm?
  • Dạ thôi mẹ à! Tiền hôm tết mẹ cho con còn nguyên nè. Nhà dòng chăm lo cho hết nên bố mẹ cứ yên tâm nha. Mẹ cứ giữ đó mà chi tiêu trong nhà ạ. Con bây giờ là người Nhà Chúa rồi mà hihi…-Hương lại cười khúc khích.
  • Ừ, lo mà học hành, kinh sách cho đàng hoàng, tử tể nha. Mà phải cầu nguyện luôn nữa đó nha.
  • Dạ, con biết… mà bố đi đâu rồi mẹ, cho con gặp bố một tí …

***

  • Bà, nằm xuống ngủ đi, cầu nguyện gì mà lâu thế!

    Tiếng ông Phúc gọi làm giật mình tỉnh giấc. Ngước mắt lên, bà thấy ông cũng đang nhạt nhòa nước mắt, tấm lưng của ông nay gầy quá, mái đầu đã lấm tấm màu tóc thứ hai. Nhìn ông, bà lại càng khổ tâm hơn nữa. Mắt bà lại nhòe đi bởi những giọt nước mắt mặn chát. Những giọt lệ thương hại cho bản thân bà, cho đứa con của ông bà, cho ba cuộc đời nhưng dường như chung một kết cục. Ông Phúc năm xưa sau bao nhiêu năm tu luyện mong đến ngày được phục vụ Giáo hội thì Nhà dòng bị giải thể. Còn bà, bà cũng phải từ bỏ ước mơ trở thành người nữ tu của Chúa chỉ vì bệnh tật. Và bây giờ đến lượt đứa con nhỏ bé của ông bà cũng bị từ chối vì một căn bệnh. Ngỡ như mọi thứ đã thật sự ngủ yên trong lớp bụi thời gian. Vậy mà vào một ngày cuối thu se lạnh, chỉ một cơn gió thoảng đã lật tung quá khứ và phơi ra những vết thương như còn tươi mới, tưới đế rớm máu, tươi đến tê tái cõi lòng. Chúa đang thử thách ông bà hay vì một lẽ gì khác, thì với bà lúc này cũng không còn quan trọng. Bà chỉ mong sao những gì đang diễn ra chỉ là một giấc mơ, và giấc mơ kia sẽ là hiện tại. Nhưng không, giấc mơ vẫn mãi là giấc mơ, mặc cho hiện thực có phũ phàng đến dường nào thì giấc mơ vẫn luôn là chính nó mà thôi.

    Tiếng chó sủa bên hiên nhà như kéo ông bà về với thực tại. Hai ông bà cùng ngồi dậy, ngước nhìn lên cây Thánh Giá, mắt ông bà rưng rưng, miệng cùng thì thầm: “ Lạy Chúa, xin cho chúng con biết vâng theo thánh ý Ngài trong mọi sư. Xin Ngài ban thêm lòng tin cho chúng con. Lạy Mẹ Maria, xin Mẹ luôn đồng hành với gia đình chúng con. Amen.”

***

  • Hương, đi ngủ đi con, mai còn lên đường sớm.

Nghe tiếng mẹ, Hương vội lau nước mắt:

  • Dạ, con ngủ liền.

    Hương với tay tắt đèn, ngã lưng trên tấm phản chỉ vừa người. Nước mắt vẫn rơi, chảy trên gò má, lăn xuống gối, có giọt lăn vào miệng, mặn, ngọt. Mặn vì chỉ còn đêm nay nữa thôi, Hương được ngủ trong ngôi nhà tuy nhỏ, tuy cũ kĩ nhưng đầy thân thương này. Mặn vì ngày mai Hương phải rời xa vòng tay yêu thương của bố mẹ, rời xa các em, rời xa xóm làng đầy ắp kỷ niệm để đi đến một vùng đất xa lạ, ở với những con người xa lạ. Ngọt vì ngày mai Hương có thể bắt đầu thực hiện ước mơ “ế quý phái”, ước mơ trở thành “công chúa nhỏ” của Vương Quốc Yêu Thương. Ngọt vì bố Hương sẽ không phải vất vả tìm người yêu thế gian cho Hương nữa. Nghĩ đến lời động viên của bố năm ngoái, Hương chợt phì cười: “Con đừng có buồn, nếu không yêu được cái ông Giê-su đó thì bố sẽ kiếm cho con một anh chàng không thua kém gì bố, nhưng chỉ mỗi tội không bằng ông Giê-su của con đâu nha. Nhất trí luôn.” Phải, người yêu của Hương chỉ có thể là Giê-su vì Giê-su đã yêu Hương bằng tất cả…

   Bà Hạnh, ông Phúc lặng lẽ nhìn lên bàn thờ gia đình, nhìn lên Thánh Giá rồi nhìn nhau trong giọt nước mắt hạnh phúc. Cuối cùng cũng có một nhà dòng mở rộng cánh cửa chào đón Hương. Ông bà thầm nguyện ước cho đứa con thân yêu, bé bỏng của mình đi theo Chúa trọn cả cuộc đời dù có gặp khó khăn, thử thách.

   Đêm đồng quê, gió thoảng, se lạnh, cả không gian chìm trong cõi lặng. Tiếng lũ mối từ cột nhà, một chú dế cất tiếng gọi bạn. Đêm tĩnh mịch, lòng người mênh mang.

***

          Sáng nay thức dậy, Hương khoan khoái trong cái lạnh se se, ngắm những giọt sương long lanh treo trên đầu ngọn cỏ, dưới ánh nắng trong như thủy tinh dịu êm mơn man lên vạn vật và chợt nhận ra mùa thu đã nhẹ nhàng qua đi tự khi nào mà không hay biết. Hôm nay đã là cuối thu, một ngày cuối thu đẹp và bình yên đến lạ thường. Hôm nay, Hương một lần nữa xác tín khước từ những mối tình trần gian, quyết chọn Giê-su là đối tượng duy nhất của đời mình.

Têrêxa Nhỏ