Lời nói dối ngọt ngào

567 lượt xem 31 Tháng 3, 2019

Trời đã vào hạ. Mặt trời lên, màn sương tan dần. Ánh nắng ban mai tràn ngập khắp đất trời. Chúng đua nhau nhảy nhót trên sân, trên những tạo vật xinh đẹp kia sau bao ngày ẩn núp ú tim sau những đám mây. Những giọt sương đêm còn sót lại trên vạt cỏ, trên cành lá càng thêm lấp lánh. Trên nền trời xanh thẳm, mấy sợi mây trắng mỏng manh in bóng xuống mặt hồ. Đâu đó, tiếng chim ríu ran đón chào ngày đầu tiên của mùa hạ. Ngày đầu tiên của mùa hạ dấu yêu là ngày Cá tháng Tư. Không biết tự bao giờ, trong ngày này người ta có thể “nói dối” hay có những câu nói đùa có một không hai mà không sợ người khác buồn. Ngồi trên sân thượng ngắm bình minh đầu hạ, con hoài niệm về những lời nói dối của bố mẹ, những lời nói dối mà khi con đã lớn, đã trưởng thành mới kịp nhận ra.

Ngày xưa, khi nhà con còn nghèo, cơm chẳng đủ ăn. Đến bữa cơm con thấy bố mẹ chỉ ăn có bát cơm vơi rồi ngưng.

  • Sao bố mẹ ăn ít thế?
  • Các con cứ ăn đi, bố mẹ no rồi.

Lúc ấy chị em con cứ cắm cúi chén thật no. Giờ nghĩ lại, con biết bố mẹ đang nói dối. Sống mũi con cay xè.

Lễ Phục sinh năm nọ, mẹ làm thịt một con gà để mừng lễ. Bao nhiêu miếng đùi gà, ức gà bố mẹ gắp cho các con. Còn mình thì:

  • Các con cứ ăn đùi gà đi để những miếng xương cho bố, bố thích ăn những miếng xương xương thôi, thịt nhiều ngán lắm.
  • Mẹ chỉ thích ăn cánh với chân gà thôi.

Bố mẹ lại nói dối. Khóe mắt con cay cay.

Sắp đến Tết, mẹ dẫn con và em đi chợ mua quần áo mới. Mẹ cứ đứng ngắm mãi chiếc áo lạnh kia. Mẹ mà mặc nó chắc đẹp lắm. Sự vất vả đã làm mặt mẹ đầy nếp nhăn, nhưng vẫn toát lên vẻ hiền từ, đôn hậu.

  • Mẹ ơi, mẹ mua áo đó mà mặc đi mẹ.
  • Không, áo đó có đẹp đâu, để mẹ dẫn các con đi mua áo. Con thích mua áo màu gì nào?

Mẹ nói dối. Mẹ không mua áo vì để dành tiền mua quần áo cho chị em con thôi. Giọt nước mắt lăn dài trên gò má con.

Ngày kia khi con còn học đại học.

  • Alô. Bố mẹ ở nhà vẫn khỏe cả chứ? Con nhớ nhà lắm.
  • Lớn rồi còn nhớ nhà gì nữa! Bố mẹ ở nhà vẫn khỏe. Con cứ yên tâm học hành đi nhé. Khi nào hết tiền thì nói để bố mẹ gửi lên.

Bố nói dối. Bố ốm nặng phải vào bệnh viện mà vẫn bảo là khỏe. Con khóc thật to. Và biết bao nhiêu lời nói dối của bố mẹ nữa mà con không nhớ hay chẳng nhận ra. Con chợt nhớ đến một bài thơ của một tác giả khuyết danh.

Chưa một lần con viết thơ về Mẹ
Cũng chưa từng đặt bút nghĩ về Cha
Bởi lời thơ dù sâu lắng mượt mà
Cũng không thể tả đầy ân nghĩa được

Hãy ví cha như những nguồn sống nước
Và coi mẹ là không khí trời xanh
Gửi cho con tất cả những ngọt lành
Mong con ấu mau trưởng thành khôn lớn

Tình cha lắm chưa một lần sóng gợn
Nghĩa mẹ đầy cũng chẳng chút mưa gào
Ân nghĩa nặng tận biển thẳm trời cao
Mà không thể bút nào ghi thấu nổi.

Vai mẹ gầy mồ hôi còn thấm gối
Tóc cha già vẫn phủ nắng màu sương
Chỉ mong con luôn vẹn lối êm đường
Không lạc bước giữa phong trần góc bể

Tình cha đó cao vời vợi là thế
Nghĩa mẹ đây sao có thể sâu bằng?
Như biển thẳm không thể thấu trời xanh
Mà ngòi bút tả thành “chân lý” được?

Đã là con đừng để mi mẹ ướt
Cũng chớ làm tổn hại đến lòng cha
Dù đi đến chân trời thẳm bao la
Hãy luôn ghi tạc tình nghĩa mẹ cha.

Quả vậy, mỗi lời nói dối đó lại là một hy sinh thầm lặng của đấng sinh thành. Bố mẹ hẳn là người nói dối suốt cả cuộc đời nhưng bố mẹ không hề có lỗi hay phạm tội gì, bởi vì đó là những lời nói ngọt ngào dạt dào tình yêu thương dành cho con cái. Những lời nói dối trở thành một thói quen của bố mẹ và cũng là thói quen ta nghe từ bé, đến khi lớn lên liệu rằng ta có để ý nhận ra không? Đã bao giờ ta hỏi bố mẹ thích ăn gì, sở thích của bố mẹ như thế nào, hay bố mẹ muốn đi chơi ở đâu chưa? Những điều này, chắc chắn bố mẹ sẽ biết hết ở con mình nhưng lại chẳng nói ra điều yêu thích của bố mẹ mà lại che giấu bởi những câu nói dối. Bởi bố mẹ chấp nhận hy sinh cả cuộc đời vì hạnh phúc gia đình mà quên đi niềm vui của bản thân. Những lời nói dối của họ chẳng có lỗi, nhưng ta sẽ trở thành người có lỗi khi vẫn cố tình lờ đi để điều đó tiếp tục xảy ra và không bù đắp tình cảm cho bố mẹ. Ước mong mỗi người sẽ không phải dằn vặt lương tâm khi bạn không còn cơ hội làm những điều tuyệt vời cho bố mẹ nữa.

Têrêsa Nhỏ