Vui mừng chào đón người ăn năn thống hối – Suy niệm tin mừng Chúa nhật 4 Mùa Chay năm C

16 lượt xem 29 Tháng 3, 2025

Anh chị em thân mến, chào anh chị em!

Bài Tin Mừng trong Phụng vụ Chúa Nhật này thuật lại câu chuyện được gọi là Dụ ngôn người con hoang đàng (x. Lc 15,11-32). Dụ ngôn dẫn chúng ta đến trái tim của Thiên Chúa, Đấng luôn tha thứ cách thương xót và dịu dàng. Thiên Chúa luôn tha thứ cho chúng ta; dù chúng ta mệt mỏi khi xin Thiên Chúa tha thứ, nhưng Người không mệt mỏi tha thứ cho chúng ta. Dụ ngôn cho chúng ta biết rằng Thiên Chúa là một người Cha không chỉ chào đón chúng ta trở về, mà còn vui mừng và mở tiệc vì đứa con đã trở về nhà sau khi tiêu xài hoang phí tất cả tài sản của mình. Chúng ta là người con ấy, và thật xúc động khi nghĩ đến việc Chúa Cha luôn yêu thương chúng ta biết bao và luôn chờ đợi chúng ta.

Nhưng trong dụ ngôn cũng có người con trai lớn; đứa con này bị khủng hoảng trước cách hành xử của người Cha này. Dụ ngôn cũng có thể khiến chúng ta rơi vào khủng hoảng. Trên thực tế, người con này cũng ở trong lòng chúng ta và chúng ta bị cám dỗ đứng về phía anh ta, ít nhất là một phần: anh ta đã luôn làm tròn bổn phận của mình, anh ta không bỏ nhà ra đi, và vì vậy anh ta trở nên phẫn nộ khi nhìn thấy người Cha lại ôm lấy đứa con của ông sau khi nó đã hành xử rất tồi tệ. Anh ta phản đối và nói: “Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng khi nào trái lệnh”. Ngược lại, đối với “đứa con của cha đó”, cha thậm chí còn mở tiệc! (xem cc. 29-30). Anh không hiểu được người cha.

Những lời này cho thấy vấn đề của người con lớn. Anh ta đặt mối quan hệ của mình với Cha mình hoàn toàn chỉ dựa trên việc tuân giữ các mệnh lệnh, trên tinh thần nghĩa vụ. Đây cũng có thể là vấn đề của chúng ta với Thiên Chúa: chúng ta không còn xem Chúa là Cha và chúng ta sống một tôn giáo xa cách, bao gồm những điều cấm và bổn phận. Và hậu quả của sự xa cách này là chúng ta trở nên nghiêm khắc đối với tha nhân mà chúng ta không còn coi là anh chị em nữa. Thực ra, trong dụ ngôn, khi nói với Cha, người con lớn không gọi người em là em của con nhưng gọi là đứa con của cha. Cuối cùng, chính anh ta có nguy cơ ở lại bên ngoài ngôi nhà. Trên thực tế, bản văn viết: “anh ta không muốn vào nhà” (câu 28), bởi vì người em ở đó.

Thấy vậy, người Cha đi ra năn nỉ với anh ta: “Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều là của con” (c. 31). Ông cố gắng giúp cho anh ta hiểu rằng đối với ông mỗi đứa con là cả cuộc đời của ông. Người hiểu rõ điều này là các bậc cha mẹ, những người rất gần với tình cảm Thiên Chúa. Có một câu nói rất hay của một người cha trong một cuốn tiểu thuyết: “Khi tôi trở thành cha, tôi đã hiểu Thiên Chúa” (H. DE BALZAC, Il padre Goriot, Milan 2004, 112 ). Ở điểm này trong dụ ngôn, người Cha mở lòng với người con lớn và bày tỏ hai nhu cầu, không phải là mệnh lệnh, mà là những nhu cầu của trái tim: “Chúng ta phải ăn mừng, phải hân hoan, vì em con đây đã chết mà nay lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy” (câu 32). Chúng ta hãy xem liệu trong lòng chúng ta cũng có hai nhu cầu của người Cha không: ăn mừng và hân hoan.

Trước hết, ăn mừng, nghĩa là thể hiện sự gần gũi của chúng ta với những người ăn năn hoặc đang trên đường ăn năn, với những người đang gặp khủng hoảng hoặc đang lạc xa. Tại sao chúng ta nên làm điều này? Bởi vì điều này sẽ giúp vượt qua nỗi sợ hãi và chán nản có thể có khi họ nhớ lại những sai lầm của mình. Những người mắc lỗi thường cảm thấy bị chính lòng mình trách móc; sự xa cách, sự thờ ơ và những lời nói chua chát không giúp ích được gì. Vì vậy, giống như người Cha, cần phải dành cho họ sự chào đón ấm áp, điều động viên họ tiến bước. “Nhưng thưa cha, họ đã làm quá nhiều điều sai trái rồi.” – Hãy chào đón họ bằng sự ấm áp! Còn chúng ta có làm điều này không? Chúng ta có tìm kiếm người lạc xa, chúng ta có muốn ăn mừng với họ không? Một trái tim rộng mở, biết lắng nghe thực sự, một nụ cười trong suốt có thể làm được bao nhiêu điều tốt; ăn mừng để giúp họ không cảm thấy ngại ngùng! Chúa Cha có thể đã nói: “Được rồi, con hãy về nhà, tiếp tục công việc của con, về phòng của con và ổn định lại cuộc sống!” Và đó có thể đã là một cách tha thứ hợp lý. Nhưng không! Thiên Chúa không thể ban sự tha thứ mà không kèm theo sự mừng vui! Chúa Cha mở tiệc ăn mừng vì niềm vui mà Ngài cảm nhận khi người con của Ngài trở về.

Và rồi, giống như người Cha, chúng ta cần phải vui mừng hân hoan. Khi một người có trái tim chung nhịp đập với Thiên Chúa thì sẽ nhìn thấy sự ăn năn của một người, cho dù lỗi lầm của người đó có thể nghiêm trọng đến đâu, và vui mừng. Đừng chỉ chú ý vào những sai lỗi, đừng chỉ vào những gì họ đã làm sai, nhưng hãy vui mừng vì điều tốt bởi vì điều tốt của người khác cũng là của tôi! Và chúng ta, chúng ta có biết cách vui mừng vì người khác không?

Tôi muốn kể lại một câu chuyện hư cấu, nhưng nó giúp minh họa rõ nét tấm lòng của người cha. Cách đây ba hoặc bốn năm, có một vở nhạc kịch đại chúng kể về câu chuyện của người con hoang đàng, trình bày toàn bộ diễn biến của câu chuyện.

Ở đoạn cuối, khi người con quyết định trở về với cha mình, anh ta tâm sự với một người bạn và nói: “Tôi sợ cha tôi sẽ từ chối tôi, rằng ông ấy sẽ không tha thứ cho tôi.” Người bạn khuyên anh ta: Hãy gửi một bức thư cho cha cậu và nói rằng: ‘Cha ơi, con đã hối cải, con muốn trở về nhà, nhưng con không chắc cha có vui lòng đón nhận con hay không. Nếu cha sẵn sàng tha thứ và chào đón con, xin hãy treo một chiếc khăn tay màu trắng ở cửa sổ’.” Người con bắt đầu hành trình trở về. Và khi đến gần nhà, ngay khúc quanh cuối cùng của con đường, anh ta có thể nhìn thấy ngôi nhà của mình. Và anh đã thấy gì? Không chỉ một chiếc khăn tay… mà là cả một ngôi nhà phủ kín khăn tay màu trắng! Tất cả các cửa sổ, khắp nơi đều là những chiếc khăn trắng! Người Cha chào đón chúng ta theo cách ấy: trọn vẹn và tràn đầy niềm vui. Người cha đó chính là Thiên Chúa của chúng ta.

Chúng ta có biết vui mừng vì người khác không?

Nguyện xin Đức Trinh Nữ Maria dạy chúng ta biết đón nhận lòng thương xót của Thiên Chúa, để lòng thương xót ấy trở thành ánh sáng giúp chúng ta nhìn thấy anh chị em mình. Amen.

Nguồn: vaticannews.va/vi