TÔI KHÔNG ĐI QUA TÔI. ĐỂ LẠI GÌ? – Trang sách thay đổi đời tôi
Ai rồi cũng một lần được đánh động và thay đổi bởi một câu nói, một thái độ ứng xử, một mẫu gương sống hay một cuốn sách khi đến đúng thời điểm… để rồi khao khát điểm tô cuộc đời bằng những gam màu tươi sáng hơn cho bản thân. Bản thân tôi cũng thế, tôi được thay đổi nhiều nhờ vào việc đọc sách. Từ nhỏ, bố mẹ đã gieo trong tôi thói quen đọc sách, mặc dù lúc đó tôi chưa ý thức được nhiều nhưng vì “cả nể” nên mỗi lần được “yêu cầu”, tôi đều cố gắng đọc cho qua. Như thế đấy, thói quen đọc sách của tôi cứ ngày càng được “nhân giống”, nó “nảy mầm” và hé nụ khi nào chẳng hay.
Tôi còn nhớ chín năm về trước, hôm đó bố đi tới bàn học và chìa ra cho tôi cuốn sách có bìa màu xanh với lời nhắn: “Bố nghĩ sẽ không phí thời gian và công sức của con đâu”. Cầm trên tay cuốn sách, tôi bị bắt mắt bởi tựa đề: Tôi không đi qua tôi. Để lại gì? của tiến sĩ tư vấn tâm lý Trần Thị Giồng, cứ thế tôi đọc ngon ơ hết cuốn sách, không sót chữ nào. Lạ thật! Thuyền cứ xa bờ, xa khơi lúc nào không hay. Nói như ngôn ngữ của nhà thơ, nhà văn Lê Đình Bảng: “Dường như càng đọc, tôi càng bị cuốn vào cơn cám dỗ ngọt ngào của chữ nghĩa văn chương, của những người mang trong mình bầu máu nóng bút nghiên. Đọc xong cuốn sách, còn nghe cảm giác tê tê ở đầu lưỡi. Biết là mê cung, biết là lặn ngòi ngoi nước, mà cũng cứ tự mua dây buộc vào mình”. Tôi cũng thế!
Có những trang sách không chỉ trau dồi về kiến thức kỹ năng hay mang đến những bài học quý giá từ các bậc vĩ nhân, uyên thâm tri thức đi trước để lại, mà còn giúp cho người đọc tự ý thức “chỉnh đốn” lại tâm tính và cả con người, có thể nói, nó tạo nên một bước ngoặt mới trong cuộc đời. Tôi không đi qua tôi. Để lại gì? đối với tôi là những trang sách như thế.
Mở đầu cuốn sách, tác giả đã đưa ra bài thơ không đề của nhạc sĩ Văn Cao:
Con thuyền đi qua,
Để lại sóng
Đoàn tàu đi qua,
Để lại tiếng
Đoàn người đi qua,
Để lại bóng
Tôi không đi qua tôi.
Để lại gì?
Đúng như thế, ở đời, mỗi sự vật trước khi trở về với mẹ thiên nhiên, về với vạch xuất phát của nó, luôn để lại một dấu ấn kỷ niệm để chứng tỏ nó đã từng tồn tại trên đời. Con người cũng thế, tôi và bạn được sinh ra, đặc biệt được ở trong một hữu thể thiêng liêng nhất mà Tạo Hóa ban tặng, thì cũng hãy dằn lòng đừng đánh mất cuộc sống quý giá tươi đẹp ấy mà không làm gì để ghi lại dấu ấn của mình. Con người không chỉ đi qua cuộc đời như con thuyền đủ để lại sóng, như con tàu đủ để lại tiếng, hay như đoàn người chỉ để lại bóng mà thôi. Nhưng đi qua chính bản thân là để lắng nghe, cảm nhận, đánh giá, sàng lọc, rung cảm, vật vã với chính mình mới mong để lại cho đời một chút tinh chất được chắt lọc qua những giá trị sống.
Để đi qua được tôi, tác giả mời tôi tự trả lời cho những câu hỏi hướng về chiều kích nội tâm:
- Tôi là ai? Tôi là gì?
- Tôi như thế nào trong mắt tôi và người khác?
- Bộ mặt nào tôi đang mang?
- Tôi có dám “liều” là mình không? Dám chân thật thể hiện chính mình và vượt qua nó? Có chân nhận điểm tích cực và can đảm đón nhận những gì đang hạn chế nơi mình không?…
Đó là những câu hỏi khó. Để trả lời được, tôi cần nghiêm túc, hết lòng tìm kiếm và kiên nhẫn để có cái nhìn xuyên suốt, tránh nhìn nhầm hay lệch lạc. Càng lật giở những trang tiếp theo, tôi bị nhột vì cứ ngỡ như tác giả đã biết rõ quá khứ với những điểm yếu tồn tại trong tôi, để rồi vạch cho tôi định hướng sống tốt hơn với một tư duy tích cực, một thái độ sống đúng, một tâm lý ổn định cân bằng, và một cảm xúc biết hài hòa.
Trước đây tôi không dám cởi mở với người khác chỉ vì sợ họ thấy những khiếm khuyết của tôi, lúc nào tôi cũng phải đóng kịch với một mặt nạ khác để che mắt đời. Tôi nhút nhát, không dám “liều” với những dự phóng cho tương lai, dù tôi nắm chắc điều đó rất tốt, nhưng chỉ vì tự ti về bản thân, về kiến thức còn rất “sơ đẳng”, thêm vào đó tôi không “cam tâm” đón nhận căn bệnh tử thần mà tôi đang mang trong mình… Tắt một lời là tôi không biết mình, không dám sống là chính mình. Tôi tự cho phép mình ngủ mê trên những gì là bằng phẳng, nhìn mình cách tiêu cực và chìm đắm trong sự mặc cảm, vì thế tôi dễ suy diễn, so sánh với người này, kẻ kia để rồi cuối cùng tự cho mình là người thất bại, thua cuộc. Đặc biệt khi căn bệnh ung thư máu xảy đến, tôi có thái độ bi quan. Lòng tôi nặng trĩu với nỗi ưu tư sầu muộn, chán ghét mọi thứ xung quanh mình, thậm chí tôi có ác cảm với những người khỏe mạnh và thành công. Tệ hơn đã có lúc tôi cho rằng Tạo Hóa cũng đang quay lưng với tôi, đang cố loại tôi ra khỏi danh sách của Ngài. Tôi đã từng như thế đấy!
Vậy mà càng đọc từng trang của cuốn sách, tôi được tiến sĩ tư vấn tâm lý Trần Thị Giồng khích lệ, hay đúng hơn, tác giả đã tặng tôi một tấm vé trên chuyến tàu trở về, để tôi có cơ hội được lật lại trang sách thời gian nhuốm màu của cái tôi tiêu cực, gột rửa hết những bụi bặm trong lối tư duy với những bế tắc. Tác giả đã khéo léo nhắn gửi tôi với những câu văn đậm chất nội tâm sâu lắng nhưng để lại tiếng vang của một sự thay đổi tột bậc.
“Tôi là tôi, tôi không phải là ai khác, chỉ có thế thôi!” Dòng chữ ấy giúp tôi hiểu được giá trị thật về cái tôi của bản thân, giúp tôi dám sống thật với mình hơn, và không bị môi trường chung quanh chi phối cách nhìn về “cái tôi” của mình.
Cũng như thế, tác giả nhắc tôi: “Khi đối diện với chính mình, chắc không ai tránh được những đau buồn tê tái, những tâm can nhức nhối giằng co… Nhưng có buồn đau chúng ta mới nhận được hạnh phúc trong đời, có bóng tối thì mới quý ánh sáng. Có khổ đau và mất đi chúng ta mới biết trân trọng cái mình đang là…” Chính những lời này đã giúp tôi sống lạc quan hơn, biết trân quý sức khỏe, thời gian của Tạo Hóa ban tặng để tiếp tục mơ và thực hiện với sự cố gắng nỗ lực mỗi ngày. Có lẽ, nhờ như thế mà căn bệnh ung thư máu trong tôi cũng đang từng ngày có sự tiến triển theo chiều hướng tích cực hơn, đến nỗi bác sĩ cũng “không thể hiểu nổi” khi tôi vẫn làm việc hằng ngày trên máy tính, vẫn tham gia các buổi thiện nguyện, vẫn hăng say đến tại các bệnh viện để chỉ “nắm tay” hay những cái ôm sẻ chia với các bệnh nhân, trong khi “các bạn cùng phòng” của tôi đang phải vật vã chống chọi trên giường bệnh.
Cho đến bây giờ, tôi chưa bao giờ thấy phí thời gian mà tôi đã dành cho việc đọc những trang sách này, cho dù có những trang tôi chẳng nhớ gì về nội dung của nó, bởi vì tôi đồng ý với nhận định của Tam Mao:“Những cuốn sách bạn từng đọc, cho dù bạn không còn nhớ nữa thì nó vẫn tồn tại nguyên vẹn trong cách nói chuyện, trong phong thái ứng xử của bạn, trong tấm lòng rộng lượng không tính toán và ở đáy sâu tâm hồn”.
Tôi không đi qua tôi. Để lại gì? đã mang đến cho tôi như thế! Còn bạn, tại sao bạn không thử?
Thiên Nhân
Tin cùng chuyên mục:
Thập Giá Luôn Có Đó Trên Hành Trình Kitô Hữu – Suy Niệm Lễ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam (24/11)
CƠ HỘI NÀO CHO NGƯỜI TRẺ “CHỮA LÀNH”…
Chuyện từ người chết
Nhặt một ước mơ