Suy niệm Tin Mừng – Thứ Năm tuần Bát Nhật Phục sinh

183 lượt xem 16 Tháng Tư, 2020

Suy niệm Tin Mừng – Thứ Năm tuần Bát Nhật Phục sinh

Luca : 24. 35 – 48

“Chính  Thầy đây. Hãy sờ xem:

Ma đâu có xương có thịt như Thầy có đây.”

    Mừng  vui lên! Mừng vui lên! Vì Chúa đã sống lại thật rồi.

Đó là niềm vui của các tông đồ ngày xưa và cũng là niềm vui trọng đại cho toàn thể nhân loại chúng ta. Bài Tin Mừng hôm nay lại giúp chúng ta xác tín hơn rằng Chúa đã sống lại thật khi Ngài từng bước, từng bước mạc khải cho mọi người. Đầu tiên là các bà phụ nữ theo Chúa rồi đến hai tông đồ trên đường Emmau và hôm nay Ngài hiện ra với tất cả các môn đệ đang họp nhau trong nhà.

Để giúp các môn đệ đi tới chỗ tin và xác tín rằng Thầy mình đã sống lại, Đức Giê-su đã phải rất kiên nhẫn. Ngài đã loan báo trước cho các môn đệ về sự chết và phục sinh của Ngài trước khi Ngài chịu khổ nạn. Sau khi phục sinh, Ngài kiên nhẫn hiện ra với hết người này đến người kia, hết nhóm này đến nhóm nọ. Đức Giê-su cũng đã phải kiên nhẫn với tôi, với bạn để củng cố niềm tin cho mỗi chúng ta. Đức tin của chúng ta nơi Đức Kito Phục Sinh mạnh mẽ tới mức nào? Trong cuộc sống, tôi có đủ kiên nhẫn với chính tôi, với người khác như Chúa đã kiên nhẫn với tôi không?

            Sự phục sinh của Chúa Giêsu không giống như sự sống lại của ông Ladaro mà là sự phục sinh vĩnh cửu “Ngài sẽ không bao giờ chết nữa, sự chết không còn làm chủ được Người nữa”.  Bạn có tin như vậy không? Nếu có, bạn phải làm gì với niềm tin đó? “Các con sẽ làm chứng nhân về những điều ấy.” Là người Kitô hữu, đặc biệt là người tu sĩ, tôi không chỉ sống với niềm xác tín rằng tôi đang sống với Chúa phục sinh đang hiện diện bên cạnh tôi mà tôi còn phải sống làm sao để nhiều người nhìn và đời sống của tôi mà nhận ra Chúa đã phục sinh thật.

            Một bề trên tu viện công giáo đến tìm một vị ẩn sĩ Ấn giáo tại chân núi Hy mã lạp sơn và trình bày về tình trạng bi đát của tu viện ông:

Trước kia tu viện này là một trung tâm thu hút nhiều khách hành hương. Nhà thờ lúc nào cũng vang tiếng hát của giáo dân từ khắp nơi đến. trong tu viện không còn chỗ để nhân thêm người vào tu hang ngày đến gõ cửa nữa. thế mà bây giờ tu viện chẳng khác nào một ngôi chùa hoang phế. Nhà thờ vắng lặng, tu sĩ  thì leo teo mấy người, cuộc sống tật buồn tẻ.

Vị bề trên hỏi tu sĩ Ấn giáo cho biết nguyên nhân nào hay lỗi lầm nào mà đưa tu viện tới tình trạng như vậy? tu sĩ Ấn giáo ôn tồn bảo: “Các tội đã và đang xảy ra trong cộng đoàn đó là tội vô tình.” Và ông giải thích:  “Đấng Cứu Thế đã cải trang thành một người trong quý vị mà quý vị không nhận ra Ngài.”

Nhận được lời giải đáp, vị bề trên hớn hở trở về tu viện. Ông tập họp mọi người lại và loan báo cho họ biết Đấng Cứu Thế đang cải trang thành một anh em trong nhà. Các tu sĩ đều mở to đôi mắt và quan sát xem ai là Đấng Cứu Thế cải trang như vậy? Nhưng có điều chắc là khi Ngài đã cải trang thì không ai có thể nhận ra Ngài được. Mỗi người trong họ đều có thể là Đấng Cứu Thế.

Vậy là từ đó mọi người đều đối xử với nhau như với Đấng Cứu Thế. Chẳng bao lâu bầu khí yêu thương huynh đệ, sức sống và niềm vui trở lại với tu viện. từ khắp nơi người ta lại tìm đến tu viện  để tĩnh tâm và cầu nguyện. Nhiều người trẻ cũng đến xin gia nhập cộng đoàn.

Thu Hằng – Tiền Tập Viện