“QUẾ PHONG – ÁNH SÁNG ĐỨC TIN GIỮA ĐẠI NGÀN GIAN KHÓ”

19 lượt xem 12 Tháng Một, 2025
“QUẾ PHONG – ÁNH SÁNG ĐỨC TIN GIỮA ĐẠI NGÀN GIAN KHÓ”
Trong hành trình của cuộc sống, có những lần ta đến với một vùng đất, một con người nào đó, và tự hỏi mình: “Họ cần gì?” Câu trả lời dường như đơn giản, nhưng lại khiến ta phải suy tư và cảm nhận thật sâu sắc về ý nghĩa của những gì mình đang có. Trong chuyến đi cùng với dì Tổng Maria Goretti và chị em Hiệp Hội Đa Minh Tin Mừng, tôi được đặt chân đến bản làng của đồng bào dân tộc Thái, Mông, Khơ Mú tại Quế Phong – vùng đất sơn cước của miền núi phía Tây Nghệ An – tôi đã thực sự cảm nhận được câu trả lời ấy qua từng ánh mắt, từng nụ cười của người dân nơi đây.
Bản Huồi Máy thuộc xã Cắm Muộn, huyện Quế Phong. Một vùng đất hẻo lánh, bị bao bọc bởi những ngọn núi cao ngất và những con đường quanh co, trơn trượt, khiến cho việc di chuyển trở nên vô cùng khó khăn. Nhưng cái nghèo, cái khắc nghiệt không thể làm chúng tôi chùn bước, bởi trong tâm trí tôi luôn văng vẳng lời dạy của những người anh em: “Chúng tôi cần được chia sẻ, cần được yêu thương.” Dù biết rằng con đường vào bản làng rất vất vả, nhưng lòng tôi lại tràn đầy niềm tin và hy vọng.
Khi chúng tôi đến nơi, hình ảnh của những ngôi nhà sàn đơn sơ, những người già, trẻ em và bà con trong bản khiến tôi không khỏi xót xa. Những ánh mắt của họ dường như đã quen với sự thiếu thốn và những năm tháng vật lộn với cái đói, cái lạnh. Nhưng có một khoảnh khắc khiến tôi không thể quên, một khoảnh khắc đã chạm vào trái tim tôi một cách mạnh mẽ, khiến tôi phải suy tư về chính cuộc sống mình.
Một người phụ nữ trong bản nhìn vào quả ổi mà chúng tôi mang theo và ngạc nhiên hỏi: “Quả này là quả gì vậy? Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó.” Một câu hỏi giản dị nhưng lại chứa đựng nỗi lòng của một người chưa từng biết đến những thứ tưởng chừng rất quen thuộc đối với chúng ta. Quả ổi, với tôi chỉ là một loại trái cây bình thường, nhưng với bà con nơi đây, đó lại là một điều mới mẻ, một thứ chưa bao giờ họ được nhìn thấy. Tôi chợt nhận ra rằng, đối với họ, sự nghèo khổ không chỉ là thiếu thốn về vật chất mà còn là sự thiếu vắng những điều bình dị mà chúng ta thường xem là đương nhiên.
Khoảnh khắc ấy khiến lòng tôi nghẹn ngào. Tôi cảm nhận được nỗi thiếu thốn không chỉ về cơm áo, mà còn về những điều cơ bản trong cuộc sống mà chúng ta đôi khi vô tình bỏ qua. Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng thấy một điều rất rõ ràng – đó là tình thương. Những món quà mà chúng tôi mang đến không chỉ là những vật dụng thiết yếu, mà là tình cảm, sự sẻ chia, là lời khẳng định rằng họ không đơn độc giữa đại ngàn này. Những gói gạo, những bộ quần áo, những hộp bánh kẹo… tuy nhỏ bé nhưng chứa đựng tình yêu thương vô bờ, là niềm hy vọng mà chúng tôi mang theo cho họ.
Khi bà con nhận những món quà, ánh mắt của họ sáng lên, những nụ cười hiện lên trên khuôn mặt, và những lời cảm ơn không lời đã thay cho tất cả. Trong một khoảnh khắc im lặng, tôi nhận ra rằng, không phải là sự giàu có về vật chất mà là sự quan tâm, sự sẻ chia mới là điều quý giá nhất trong cuộc sống này. Đối với họ, chỉ một quả ổi cũng có thể làm cho họ ngỡ ngàng, và một món quà nhỏ cũng có thể mang đến niềm vui lớn lao. Cái Tết sớm mà chúng tôi mang đến không chỉ là một dịp lễ hội, mà là cơ hội để họ cảm nhận được sự ấm áp từ tình người, để họ thấy rằng cuộc sống của họ không bị bỏ lại phía sau, và rằng thế giới bên ngoài vẫn luôn có những trái tim sẵn sàng chia sẻ yêu thương.
Khi trở về, trong lòng tôi vẫn vương vấn hình ảnh của người phụ nữ trong bản, câu hỏi ngỡ ngàng về quả ổi, và ánh mắt rạng rỡ của những đứa trẻ khi nhận những món quà đầu tiên. Từ chuyến đi này, tôi không chỉ mang về những kỷ niệm, mà còn mang về một bài học sâu sắc về sự giàu có không phải ở vật chất, mà ở tình người. Những thứ nhỏ bé mà chúng ta coi là bình thường có thể là điều quý giá vô cùng đối với những người nghèo khó. Và chính từ những điều ấy, tôi nhận ra rằng yêu thương chính là ngọn lửa ấm áp nhất có thể xua tan mọi giá lạnh của cuộc sống. Quế Phong, với những con người giản dị nhưng đầy tình yêu thương, đã cho tôi thấy rằng trong cuộc sống, điều quan trọng nhất chính là sự sẻ chia và lòng nhân ái.
THUỲ DUNG