GỤC ĐẦU SÁM HỐI
Lòng con trĩu nặng u sầu
Quỳ đây lặng lẽ gục đầu bên Cha
Dám xin cầu khẩn thiết tha
Nỉ non than thở với Cha đôi lời.
Con đây mê đắm sự đời
Mặc Cha đứng đó gọi mời từ xa
Vô tâm hờ hững với Cha
Cố tình quên lãng biết bao ân tình.
Cho con miệng lưỡi thật xinh
Để dâng khúc hát, câu kinh dịu dàng
Nói lời nồng thắm nhẹ nhàng
Buồn vui chia sẻ chẳng màng ngại chi.
Vậy mà con vội quên đi
Bao nhiêu lời nói chẳng suy trong đầu
Làm tim Cha mãi buốt đau
Tha nhân bên cạnh âu sầu thẩn thơ.
Giận hờn, ghen ghét vu vơ
Lại thêm xét đoán, nghi ngờ lẫn nhau
Yêu thương lẩn tránh đi đâu
Mà sao chưa đến khắc sâu tâm hồn?
Quỳ đây lòng chợt bồn chồn
Ngàn muôn tia sáng xỏ luồn vào con
Than ôi! Thân đã héo mòn
Tình yêu con giữ chẳng tròn Cha ơi!
Bỗng nghe đâu tiếng gọi mời
“Về đây con hỡi: Cha chờ đợi con
Dẫu rằng tội đỏ như son
Về Cha tắm gội chỉ còn trắng tinh”.
Cảm ơn Cha đã thương tình
Vẫn ôm đón lấy bóng hình “thiêu thân”
Từ nay con quyết canh tân
Để hồn no thỏa trong ân tình Ngài.
Thiên Nhân
Tin cùng chuyên mục:
Biết ơn trường đời
Thập Giá Luôn Có Đó Trên Hành Trình Kitô Hữu – Suy Niệm Lễ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam (24/11)
CƠ HỘI NÀO CHO NGƯỜI TRẺ “CHỮA LÀNH”…
Chuyện từ người chết