GIẤC MƠ KỲ LẠ
Giấc mơ đêm qua có chút lạ
Thả hồn ta về tận quê xa
Thấy mái tranh nghèo rồi thấy mẹ ta
Ồ lạ quá ! Ta thấy ta thủa bé.
Mặc váy hoa quấn quýt bên chân mẹ
Mẹ còn son và mái tóc còn xanh
Lúa rì rào giữa trời đất thanh thanh
Nghe mẹ kể chuyện cha đi kháng chiến.
Trong mắt mẹ ta thấy trời và biển
Một khoảng mênh mông như sống lại hồn quê
Mẹ vẫn hiên ngang dù bão tố tứ bề
Dang tay ôm trọn cả đoàn con thơ bé.
Lúa theo gió đưa hương thơm nhè nhẹ
Vẳng tiếng mẹ ru tiếng trẻ ê a
Ta lặng ngắm hoàng hôn buổi quê nhà
Hồn chợt thấy sao bình yên đến lạ.
Rồi ta thấy trời chuyển sang tiết hạ
Nắng chiều rót lửa xuống sân khơi
Ta thấy mẹ – tấm lưng gầy ướt đẫm mồ hôi
Như còng xuống gánh đời ta thơ dại.
Tiếng chuông đổ đưa ta về thực tại
Tỉnh mộng rồi đẫm lệ giữa canh khuya
Ta tiếc nuối những giấy phút ngây thơ
Đã sa ngã để mẹ buồn mẹ khóc.
Ôi mẹ ta cả một đời mệt nhọc
Chẳng còn son mái tóc điểm hoa tiêu
Mẹ vẫn nói ngày tháng chẳng còn nhiều
Chỉ mong kịp nhìn ngày ta khôn lớn.
Mẹ ! Đánh đổi cả thanh xuân màng muộn
Để cho ta một kiếp sống an nhiên
Một lời kinh dâng lên Chúa nhân hiền
Cầu cho mẹ những ngày đời hạnh phúc.
Mẹ yêu dấu ! Dẫu cuộc đời cơ cực
Mẹ yên tâm con gái đã vững vàng
Bước giữa đời con sẽ mãi hiên ngang
Vì con biết bên con luôn có mẹ.
Cốc Vũ
Tin cùng chuyên mục:
Biết ơn trường đời
Thập Giá Luôn Có Đó Trên Hành Trình Kitô Hữu – Suy Niệm Lễ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam (24/11)
CƠ HỘI NÀO CHO NGƯỜI TRẺ “CHỮA LÀNH”…
Chuyện từ người chết