KHOAN VỘI… CHIỀU ƠI
Con nghe biển sóng thì thào
Nhớ lời ru tự thuở nào ấu thơ
Đưa nôi mẹ hát ầu ơ
Sâu trong kí ức bây giờ còn vang
Những đêm trăng tỏa bóng vàng
Trong ngọt mẹ hát, mơ màng con say
Dòng đời trải nỗi đắng cay
Như sương khói vội trốn mây về trời
Tình mẹ gọi nắng tinh khôi
Thương con nắng dịu êm trôi tháng hè
Nặng lòng ru khúc sắt se
Con thơ ngây dại tròn xoe mắt cười
Ngọt lời ru, lúa xanh tươi
Mơn man cánh gió chở hương cho đời
Bồi hồi tiếng lá thu rơi
Bước xuân ghé vội tạt trôi tiếng sầu
Đông về đánh thức cơn đau
Nỗi buồn đứng lại, lặng sâu trong chiều
Tảo tần mẹ gánh gieo neo
Nhọc nhằn mẹ gánh câu Kiều ru con
Cánh cò lặn lội nước non
Gánh ầu ơ nặng sờn mòn áo nâu
Đói no khuya sớm cơ cầu
Nổi trôi mẹ thức, bể dâu mẹ tìm
Dù trưa đan nắng bên thềm
Về trong mắt lệ vẫn mềm lời ca
Dù con vượt biển sơn hà
Mẹ là bến đợi con về bình an
…Con xin mây một chút xanh
Cài lên tóc mẹ, nối dài khúc ru
Mẹ đổi mấy chục xuân thu
Thành đường con bước thảnh thơi ngọt ngào
Mẹ ơi mẹ sống lao đao
Chiều nay biển hát… vọng vào tim con
Âm vang da diết nỉ non
Đạo làm người đó con còn khắc tâm?
Con ghi ơn mẹ đáy tim
Con tạc nghĩa hiếu cao thâm ngút trời
Chiều ơi! Chầm chậm… chiều ơi…
Mẹ ta xế bóng… khoan vội… chiều ơi…
- – LAM VÂN –
Tin cùng chuyên mục:
Thập Giá Luôn Có Đó Trên Hành Trình Kitô Hữu – Suy Niệm Lễ Các Thánh Tử Đạo Việt Nam (24/11)
CƠ HỘI NÀO CHO NGƯỜI TRẺ “CHỮA LÀNH”…
Chuyện từ người chết
Nhặt một ước mơ