Thư gửi Mẹ!

192 lượt xem 18 Tháng Tư, 2018

Thư gửi Mẹ!

Mẹ yêu!

Mẹ đang làm gì đấy? Mẹ có hay khóc nữa không? Hiếm khi thấy mẹ cười quá. Mẹ có biết lúc mẹ cười mẹ đẹp thế nào không, nên hãy cười thật nhiều vào mẹ nhé.

Mẹ của con có còn nhớ con không? Còn con, con nhớ mẹ lắm. Nhớ từng nhịp tim, hơi thở của mẹ. Con nhớ tất cả – khoảng thời gian con còn có mẹ. Không dễ quên mẹ nhỉ!

Mẹ ơi, con đang tưởng tượng, ngay bây giờ được mẹ ôm vào lòng và dắt đi chơi như những đứa trẻ khác, tung tăng chạy bên bố, nô đùa bên mẹ. Thỉnh thoảng con sà vào lòng mẹ để ngửi mùi tóc của mẹ, thơm phức. Được thế chắc vui lắm mẹ nhỉ!

Con ước được mẹ sắm cho những bộ váy thật dễ thương để con diện cho ba mẹ ngắm. Rồi tết đến, con chúc tuổi ông bà. Ước gì, mỗi sáng mai thức dậy, mẹ lại bện cho con những nơ tóc thật xinh để con đến trường. Và nữa, mẹ sẽ không quên để vào ba lô nhỏ của con một suất ăn trưa với món con thích. Sau mỗi buổi học, con lại nháy mắt ra cửa ngóng mẹ. Tối về, mẹ cầm tay giúp con tập viết chữ, dạy cho con đánh vần. Với giọng hát thánh thót của mẹ, mẹ truyền cho con những bài ca mà con líu lo cả ngày. Cứ mỗi lần cô giáo hỏi: “Ai dạy con hát thế?” con lại tít mắt  tự hào trả lời: “Mẹ con đấy!”.

Nếu được, con sẽ vẽ gia đình mình mẹ nhé, ba bên phải, mẹ bên trái, ở giữa là con với ngôi nhà đầy sao và hoa lá mà con thích. Con sẽ vuốt má và ôm mẹ vào vòng tay bé xíu của con mỗi khi mẹ buồn. Chúng ta sẽ cùng nhau nấu món ăn mà ba thích trong ngày Father’s Day. Tất nhiên, con gái của mẹ cũng sẽ trở thành đầu bếp nhí để nấu cho mẹ nữa chứ, mẹ nhỉ!

Nếu có thể, con sẽ kể cho mẹ nghe mối tình đầu của con. Và khóc bên mẹ khi tình yêu ấy tan vỡ. Mẹ là nơi con trút bầu tâm sự và vỗ về lúc con cần.

Nếu có thể, ngày cưới của con với người mà con yêu thương, mẹ sẽ mặc váy cưới và ôm hôn con. Mẹ sẽ chúc lành cho gia đình nhỏ bé của con. Mẹ sẽ khóc khi phải gả con gái mẹ cho người ta. Còn con thì hớn hở vì có một hạnh phúc nhỏ của riêng con.

Nếu có thể, con sẽ sinh cho mẹ những đứa cháu ngoại thật xinh xắn như con. Con sẽ chăm sóc mẹ lúc tóc mẹ đã bạc, ở bên mẹ để mẹ biết rằng con gái của mẹ yêu mẹ nhiều lắm.

Nếu có thể…Nếu có thể…

Mẹ của con, nếu có thể làm được những điều đó thì con đã làm. Mẹ biết không, con đã từng tự hào là chiến binh giỏi nhất để giành được sự sống trong cung lòng mẹ. Con đã chiến đấu và giành chiến thắng. Sự sống của con nẩy mầm và con hạnh phúc biết chừng nào.

Những ngày đầu ấy, dù sự sống đang rất mong manh, nhưng con tin chắc con sẽ là một cô bé mạnh khỏe, xinh đẹp giống mẹ. Quả nhiên là thế.

Tuần thứ 8, trái tim con bắt đầu rộn ràng, tiếp đó là giai đoạn con hình thành mắt, mũi, tay chân đầy đủ. Mẹ biết không, con đã biểu lộ niềm vui ấy bằng cách cựa quậy để mẹ để ý đến sự hiện diện của con trong cung lòng mẹ. Con nghĩ mẹ sẽ vui lắm.

Thế nhưng, con chẳng thấy mẹ cười, mẹ buồn, mẹ ít nói. Con không biết lí do. Rồi một hôm, con nghe cuộc nói chuyện giữa ba với mẹ. Ba không muốn có con, ba ghét con lắm phải không mẹ. Giọng nói nhẹ nhàng, rồi đến quát nạt, con sợ hãi thu mình vào.

Chỉ còn tiếng nức nở của mẹ. Con thương mẹ quá. Nhưng con bất lực.

Con cất tiếng thì thầm: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con”, “Cho con làm con của mẹ, mẹ nhé”. Con van nài, con gào thét trong âm thầm.

Tiếng dao kéo, tiếng người lạ nghe lạnh lùng đến chua chát. Thứ âm thanh ấy hỗn tạp khiến con sợ hãi.

Á! Mẹ ơi, đau quá, mũi kéo đâm vào da thịt con. Người ta cắt con ra từng khúc. Mẹ ơi, con muốn sống. Mẹ ơi! Mẹ ơi!

Bấy giờ cơ thể con đã là một mớ hỗn độn.

Mẹ, Mẹ ơi! Con có lỗi gì chăng, hay tại con không đáng được sinh ra. Chưa được sinh ra mà đã phải chết. Chưa một lần được cất tiếng gọi “Mẹ”. Tại sao con không có quyền được sống. Tại sao hở mẹ? Tại sao? Tại sao?

https://www.youtube.com/watch?time_continue=2&v=501mKjtUe7c

 

                                                                            Vĩnh biệt mẹ

                                                          Đứa con không bao giờ được sinh ra

Ran